[C] Anh thường nghĩ mình [Bm] quên mất [Em] rồi Thời [Am] gian ngỡ [D] trôi sẽ cách [G] lòng [C] Anh thường nghĩ cảm [Bm] xúc nhất [Em] thời Mà [Am] đâu biết [D] say một [G] đời. T-ĐK: Rồi khi đã [C] biết là, người em vốn [Cm] thiết tha Chẳng phải nơi [Bm] này mà từ một nơi [Em] xa Lặng nghe em [Am] nói, lòng anh đau [C] nhói Cứ trách sao không...